CUỘC ĐỜI NHƯ MỘT TÁCH CAFE
Niccolo Paganini - một thiên tài violon của thế kỷ 19 đang đứng trên sân khấu, chơi một bản nhạc rất khó. Hỗ trợ cho ông là cả một dàn nhạc giao hưởng lớn. Bỗng "Pựt", một sợi dây đàn bị đứt, đong đưa trên thân đàn. Những giọt mồ hôi chảy xuống trán ông. Người nghệ sỹ hơi nhăn mặt nhưng vẫn tiếp tục bản nhạc, ứng biến rất tuyệt vời. Trước vẻ sửng sốt của vị nhạc trưởng, dây đàn thứ hai lại đứt. Rồi một phút sau, dây thứ 3 bị đứt luôn. Trên sân khấu, người nghệ sĩ hoàn thành bản nhạc chỉ với một sợi dây duy nhất còn lại. Cả khán phòng bật lên, ào ào tiếng vỗ tay cùng những tiếng hoan hô.
Khi tiếng vỗ tay lắng xuống, ông đề nghị mọi người ngồi xuống, rồi đưa cậy violon lên cao để mọi người thấy. Sau đó, ông gật đầu ra hiệu cho nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc chơi tiếp, ông quay sang khán giả, nháy mắt tinh nghịch, ông cười và hô to: "Pagamini và một dây". Người nghệ sĩ tiếp tục chơi nhạc với cây đàn chỉ còn 1 dây của mình trong tiếng xuýt xoa, thán phục của khán giả.
Cuộc sống của chúng ta cũng vậy, bộn bề không biết bao lo âu, phiền muộn, thất vọng... Thật lòng mà nói, chúng ta đã mất rất nhiều thời gian chỉ để tập trung vào những buồn bực vì những sợi dây bị đứt, treo lòng thòng - những điều chẳng thể thay đổi được!
Đừng cố nhìn lại đằng sau, cứ dấn bước, cứ tiếp tục chơi với sợ dây còn lại. Hãy để nó hòa lên một nhạc điệu thật ngọt ngào, du dương. Bạn có thể,nếu bạn thử
Nhận xét
Đăng nhận xét