Tép đồng, bầu luộc và cái dũi tuổi thơ…
Có những món ăn không cần cao sang, chỉ cần đúng ký ức là ngon đến nao lòng.
Mình nhớ hồi nhỏ, mỗi khi trời đổ mưa, nước từ thượng nguồn về đỏ quạch là ba mình lại xách đồ nghề đi bắt cá, tôm.
Một trong những thứ "đồ nghề" mình nhớ nhất – là cái dũi: khung tam giác bọc lưới, người dùng đứng phía sau đẩy nhẹ vào đám cây rậm bên bờ suối.
Mỗi lần dũi xong là có vài nắm tép nhỏ – loài tép trong vắt, râu dài, chỉ bằng đầu que tăm nhưng cực ngọt.
Tép đem về, mẹ rửa sạch, có khi cắt râu, có khi để nguyên. Mẹ xào nhanh với tí hành, ăn với cơm trắng. Có khi mẹ giã ra nấu canh bầu, canh rau – ngọt lịm mà chẳng cần bột ngọt chi.
Tưởng đâu món đó chỉ còn trong ký ức – ai dè vợ mình cũng có đúng cái tuổi thơ y vậy.
Bữa thấy có mớ tép đồng ngoài chợ, vợ hốt ngay về làm – xào lên ăn với cơm, có khi cuốn bánh tráng rau sống, ăn kiểu mới mà vẫn đúng vị cũ.
Ngồi ăn, kể chuyện xưa, chú bảo vệ chỗ làm mình nghe cũng “ứa nước miếng”. Chú bảo nhà chú cũng lâu lâu có làm món này nếu gặp được tép đồng.
Còn bạn thì sao?
Đã bao giờ ăn món tép đồng xào rau, giã nấu canh bầu chưa? Hay từng xài cái dũi như ba mình ngày xưa? Kể mình nghe với nhé!
Nhận xét
Đăng nhận xét