CHÚ ƠI...GẠT CHÂN CHỐNG

Tác giả xì tin

Chuyện chạy xe mà quên gạt tó (chân chống) đối với tôi trở nên như cơm bữa, mà cũng không hiểu sao tôi lại hay quên đến vậy. Cứ mỗi lần ra đường mà quên gạt chống xe, một là được người khác nhắc nhỡ, hai là để chiếc xe tự nhắc nhở bằng cách quệt vào một vật cản nào đó trên đường, và đôi khi bản thân đã phải hết hồn. Và từ đó, tôi học được một thói quên, đó là nhắc nhở ai đó cũng quên gác chống lên như mình khi đi đường. Đây là một cử chỉ không chỉ thể hiện tình cảm giữa người với người và còn là một nét đẹp của văn hóa giao thông Sài Gòn. Những người tham gia giao thông dù không quen biết nhưng khi thấy một ai đó quên gạt chống xe khi lưu thông, vội chạy lên ngang mặt để nhắc nhở rồi vượt qua, đôi khi người được nhắc chưa kịp quay lại cám ơn thì người kia đã chạy đi mất.
Đêm qua trên đường về, lần đầu tiên tôi được một chú bé nhắc nhở "Chú ơi, gạt chân chống lên kìa", bỗng có một cái gì đó cảm động dâng lên. Chú bé được cha đón về sau giờ học thêm (tôi đoán vậy), có thể cha chú bé sẽ nhắc nhở tôi hoặc không, nhưng chú bé ngồi sau, cố vươn người qua vai ba của mình để nhắc nhở tôi. Một hành động đẹp của cả hai cha con làm tôi nhớ đến những người mẹ dạy con mình những bài học đạo đức thực tế. Hai mẹ con đi chợ, khi thấy một người ăn xin  nghèo khổ trên chợ, người mẹ đã cho con tiền và nói nhỏ vào tai cô bé "con hãy tặng bà bằng tất cả tấm lòng của mình nhé". Cô bé vâng lời mẹ, cầm tờ tiền bằng hai tay, tiến lại gần bà cụ và nói to "con biếu bà".
Sài Gòn chẳng vô tâm như người ta nghĩ, từ những chuyện nhỏ nhưng tạo nên một nét riêng cho thành phố này. Câu nói "Chú ơi ..gạt chân chống" làm tôi hạnh phúc và suy nghĩ mãi trên đường về và thế là hôm qua trời quận 9 mưa như trút nước.... ^^ Chắc cũng cảm động như tôi

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Món quà xa xỉ

Bóc Phốt "Lòng Xào Dưa"