Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2025

Món canh tuổi thơ tui…

Hình ảnh
  Có một món canh gắn liền với tuổi thơ mình, mà mỗi lần ăn lại thấy như trở về những ngày mót khoai trên cánh rừng cao su quê cũ. Hồi lớp 4, lớp 5 – quê mình người ta trồng khoai lang nhiều lắm. Mùa thu hoạch tới, ba mình đi làm mướn rồi mang khoai về – mùi khoai nấu xong thơm lừng, ngọt lịm. Lên lớp 6, mình nhập hội “đội quân mót khoai”. Người ta thu hoạch xong thì mình mò mẫm lượm khoai sót – có khi dùng chân đá, có khi mang cuốc theo đào lại. Từ lớp 7 tới lớp 11, cứ nghỉ hè là đi làm thuê trồng, nhổ khoai để kiếm tiền mua sách vở, áo quần cho năm học mới. Củ khoai không chỉ nuôi sống cái bụng – mà nuôi luôn cả giấc mơ đến trường của mình và anh em. Khoai lang thì ai cũng biết củ ngon, đọt luộc chấm kho quẹt thì khỏi bàn. Nhưng bạn có biết cọng lá khoai lang – cái phần mập mạp màu xanh lục ấy – cũng ngon không kém? Mấy cô đi làm chung hay rảnh tay là lựa hái, rồi ngồi tước vỏ làm món xào, luộc – vừa đậm đà vừa nhớ hoài. Còn mình, nhớ nhất vẫn là món canh khoai lang nấu tô...

Tép đồng, bầu luộc và cái dũi tuổi thơ…

Hình ảnh
  Có những món ăn không cần cao sang, chỉ cần đúng ký ức là ngon đến nao lòng. Mình nhớ hồi nhỏ, mỗi khi trời đổ mưa, nước từ thượng nguồn về đỏ quạch là ba mình lại xách đồ nghề đi bắt cá, tôm. Một trong những thứ "đồ nghề" mình nhớ nhất – là cái dũi : khung tam giác bọc lưới, người dùng đứng phía sau đẩy nhẹ vào đám cây rậm bên bờ suối. Mỗi lần dũi xong là có vài nắm tép nhỏ – loài tép trong vắt, râu dài, chỉ bằng đầu que tăm nhưng cực ngọt. Tép đem về, mẹ rửa sạch, có khi cắt râu, có khi để nguyên. Mẹ xào nhanh với tí hành, ăn với cơm trắng. Có khi mẹ giã ra nấu canh bầu, canh rau – ngọt lịm mà chẳng cần bột ngọt chi. Tưởng đâu món đó chỉ còn trong ký ức – ai dè vợ mình cũng có đúng cái tuổi thơ y vậy. Bữa thấy có mớ tép đồng ngoài chợ, vợ hốt ngay về làm – xào lên ăn với cơm, có khi cuốn bánh tráng rau sống, ăn kiểu mới mà vẫn đúng vị cũ. Ngồi ăn, kể chuyện xưa, chú bảo vệ chỗ làm mình nghe cũng “ứa nước miếng”. Chú bảo nhà chú cũng lâu lâu có làm món này nếu gặp...

"Vùng trời quê hương nào cũng là tổ quốc...."

Hình ảnh
  "Vùng trời quê hương nào cũng là tổ quốc...." Đề văn thi tốt nghiệp THPT năm nay gây bão với phần ra đề rất hay, rất ý nghĩa ... Trong khi các thí sinh hồi hộp chờ kết quả thì vợ chồng tui cũng có dịp bàn luận Sau khi bàn luận về cái hay và cái chưa được của đề văn so với cách dạy cũng như nhận thức của học sinh thì vợ tui nói, nếu là em, em sẽ làm bài nghị luận ở góc nhìn của một người lấy chồng xa quê. ---- Đó là. "Vùng trời nào cũng là tổ quốc nhưng không phải bầu trời nào cũng là quê hương." Với một người đi làm xa quê, rồi lấy chồng xa như em, thì bầu trời quê hương rất khác so với nơi em đang sống. Quê hương em, nơi có phá Tam Giang bao bọc, nơi mặt trời soi bóng xuống mặt nước mênh mông của những ngày hè. Nơi nước đục ngầu dâng cao mỗi khi bão lũ. Bầu trời quê hương em là nơi có mái nhà ba gian nho nhỏ, là nơi ba mạ ra vào sớm chiều, có khi là mong ngóng con cháu về nhà sau mỗi chiều tối muộn. Quê hương là nơi gắn liền với tuổi thơ, nơi em lớn lên với nhiều...

Sài Gòn – Cà phê quán cóc

Hình ảnh
Những ai yêu Sài Gòn, chắc hẳn cũng yêu luôn những quán cóc, có khi trở thành góc nhỏ quen thuộc thân thương của nhiều người. Những quán cóc ở Sài Gòn giống như một đặc sản của cái thành phố hối hả này, nó có mặt ở nhiều nơi, bạn có thể thấy ở trường học, bệnh viện, trụ sở ủy ban, hay trong những con hẻm sâu nào đó … . người bán cũng chẳng cần cầu kỳ, chỉ cần vài ba chiếc ghế nhựa, vừa là ghế vừa là bàn là đã có một quán cóc đúng nghĩa. Quán cóc Sài Gòn - món nổi tiếng nhất là cà phê. Không cần biết quen hay lạ, chỉ cần đặt mông xuống ghế, gọi 1 ly cà phê là sẽ được phục vụ tức thì. Đi kèm với ly cà phê bao giờ cũng kèm một ly trà đá hoặc một ấm trà cho khách giả khát. Cà phê ở đây thường được pha trong những cái phin thật lớn hoặc đã được pha sẵn đựng trong mấy chai thủy tinh. Người ta uống cà phê quán cóc chưa hẳn vì thèm cà phê ngon mà có lẽ là vì thèm cái không khí. Thèm cái chộn rộn, hối hả của cuộc sống, ngồi ở vỉa hè nhâm nhi ly cà phê, người ta có cơ hội nhìn dòng người hối hả,...

Món tuổi thơ “ngon tới tận ký ức”! Gỏi gà chay từ... bắp chuối

Hình ảnh
  Hôm trước cả nhà về nội chơi, lúc lên vợ muốn đem thêm đồ ăn nhưng mình cản. Thế là bà nội tranh thủ dúi cho thằng Cafe một trái bầu và cái bắp chuối hột. Món này nằm yên trong bếp mấy hôm, cho tới hôm qua vợ nhắn mình đi làm về ghé mua ít rau thơm, vợ nói: — “Luộc bắp chuối trộn gỏi nghen, làm món tuổi thơ đó!” Mình nghe mà thấy vui. Vì đây không chỉ là món ăn, mà còn là mẩu hồi ức nho nhỏ. Tuổi thơ hai vợ chồng mình đều từng ăn món này. Không có gà, nhưng mẹ vẫn “biến hóa” cho mâm cơm nhà ngon lành chẳng kém gì tiệc. Bắp chuối được cắt vừa ăn, luộc mềm rồi xé sợi – xé sao cho giống xé thịt gà. Hoa chuối trắng ngần bên trong khi xé ra nhìn như... thịt thật. Mẹ mình hồi đó hay bảo: “Đó là thịt gà đó con” . Rồi vợ pha nước mắm, thêm chanh, ớt, rau thơm, hôm nay còn có cả lá é – mùi thơm dễ chịu lan khắp nhà. Rắc thêm tí đậu phộng rang lên là xong. Món này không cần thịt, không cần cầu kỳ, mà ngon. Ngon từ hương vị – và ngon từ cái cảm giác thân thuộc khi ăn. Cả nhà ngồi xuố...